Biến Chất - Chương 13
Mùa hè năm nay ba tôi sắm cho cả nhà một dàn karaoke sáu số, tôi chắc mẩm rằng có vẻ ba làm ăn khấm khá khi nhận thầu xây cái bệnh viện Tây Bắc. Mới đầu khi sắm được dàn này mọi người đều phấn khởi lắm, ngay cả chị tôi, vì tôi biết chị tôi rất thích hát. Thế nhưng cũng chỉ được dăm ba bữa, hôm qua mẹ tôi cứ lầm bầm bên tai, bảo rằng có loa đài rồi là ngày nào cũng tụ tập về đây uống rượu, rác nhà rác cửa.
Tối hôm nay cũng thế, ba hẹn cả đám thợ của ba về nhà, còn hào phóng bỏ tiền ra mua vài đĩa mồi và can rượu năm lít để nhậu cho đã đời. Làng xóm ai nấy đều than ing tai nhức óc, cũng đúng thôi, tôi đoán rằng vì gia đình tôi là nhà đầu tiên sắm được dàn loa sáu số nên bọn họ đang cố tìm cách để chúng tôi ngậm miệng lại.
Chị tôi biết vậy cũng chán lắm, nhưng chị không bao giờ mở miệng lầm bầm như mẹ tôi rằng ba uống rượu nhiều. Khi ba tỉnh ông là một người có khiếu hài hước và dễ tính lắm, luôn cười đùa vui vẻ với chúng tôi, nhưng mà lúc ông uống rượu thì ôi thôi…
Tôi đang cố nhớ lại số lần mà ba tỉnh, tôi cá với tất cả mọi người rằng ngoại trừ đi làm cả ngày ra ba đều say khướt. Sẽ chẳng có được mấy ngày cả ba mẹ và chị em tôi có thể cười đùa như bình thường. Tôi luôn lấy làm xấu hổ khi bất cứ ai nhìn thấy tôi đều bảo rằng cha của mày là thằng cha nát rượu. Tôi về mách với chị tôi như thế, chị tôi liền chửi lại ngay. Chị bảo rằng các người có giỏi được như ba không, các người đang phải làm phụ hồ trong khi ba của chúng tôi đã lên chức chủ thầu và nhận làm cả một bệnh viện lớn.
Tôi không ngờ chị sẽ nói với tôi như vậy, tôi âm thầm thán phục chị có một trái tim bằng sắt thép, hầu như chị chỉ sợ hãi và cúi đầu trước mặt ba. Nhưng đó là tôi chưa chứng kiến cảnh chị sợ người lạ, thật sự chị rất sợ đám đông. Chị chỉ mạnh miệng khi đối diện với tôi mà thôi.
Trong đám người mà ba tôi mời về, tôi cảm thấy một người rất lạ. Đó là một chàng thanh niên mới lớn, anh ta khá đẹp trai và cao ráo, điều khiến tôi chú ý nhất từ lúc anh ta bước vào nhà chính là anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chị tôi.
Tôi không thích ánh mắt của anh ta cho lắm, trông có vẻ rất gian trá, và trong cái gian trá đó có lẽ cũng đã lừa được nhiều cô gái. Anh ta nhìn chị tôi bưng chai rót rượu, nhìn chị xới cơm cho tôi và gắp thức ăn vào bát cho tôi. Tôi lấy làm quen với việc mỗi bữa ăn chị đều ân cần như thế, ngoại trừ lúc chúng tôi bất đồng quan điểm.
Hôm ấy chị mặc bộ quần áo màu đỏ, tôi nhìn lâu cũng thấy chói cả mắt. Ấy vậy mà nước da của chị thật sự trắng tinh giống hệt như một người bệnh, trông chẳng hồng hào khỏe khoắn gì cả. Gương mặt chị tôi cũng nhìn đến quen, thấy anh ta nhìn chị tôi cũng quan sát theo. Chẳng biết vì lí do gì mà anh ta có thể nhìn lộ liễu như vậy, tôi chỉ thấy chị giống hệt như một con cáo non nớt, mái tóc vừa đen vừa dày cũng chỉ chấm ngang vai. Ánh mắt chị hờ hững và chị luôn luôn sẵn sàng trong tư thế xù lông chiến đấu.
“Bé nhà chú Tân xinh gái thế! Học lớp mấy rồi em?” Cuối cùng thì thằng chả cũng mở lời.
Chị tôi thế mà lại cười cười với gã: “Dạ, em lớp năm…”
Tôi thầm bực tức, chị đối xử với người trong nhà như con cóc mà đối với gã trai trẻ này lại cười ngọt đến ê răng như thế.
“Ôi…” Gã bật cười, né tránh ánh mắt chị và nói, “Em đừng cười…”
Chị tôi “hở” một tiếng khó hiểu.
“Em cười nắng to lắm.” Gã nở một nụ cười thiếu đánh thật sự.
Chị tôi chẳng biết có hiểu hay không, chị chỉ cười rồi không đáp.
Tôi vẫn là đứa con nít học lớp ba nên chẳng biết gì về chuyện tán tỉnh, nhưng nhìn vào ánh mắt của gã này là biết, tôi có trực giác cho rằng gã chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
“Sao? Mày thấy con gái chú thế nào?” Ba tôi uống đã ngà ngà say, vỗ vai thằng cha đó cười ha hả.
Gã ta chưa uống được mấy chén nên chưa say, vẫn còn rất tỉnh táo mà nói: “Chú Tân, cháu chờ con gái chú lớn nhé?”
Ba cười lại càng to hơn, tôi đưa mắt liếc nhìn chị, chị tôi vẫn ung dung ăn cơm như thể cuộc nói chuyện của hai người nọ chẳng liên quan gì đến chị.
Ba xoa đầu chị và nói: “Con gái nghe thấy chưa, anh này bảo chờ con kìa!”
“Chờ con làm gì?” Chị tôi cười, vậy mà đôi mắt của chị tôi lại không cong lên như thường ngày.
“Nó hỏi mày đấy!” Ba quay sang nói với gã.
“Để gả em cho anh đấy!” Gã ta nói tỉnh rụi và chẳng hiểu sao có gì thú vị mà ba tôi nghe thế lại cười suốt.
Chị tôi nhìn ba đầy vẻ ngây thơ và tội nghiệp hệt như con nai nhỏ, giọng mềm nhũn: “Không đâu, con không gả đi đâu…”
Hiếm khi tôi thấy ba không gào với chị tôi: “Ừ ừ không gả, con sống với ba cả đời…”
“Dạ…” Chị tôi nhỏ giọng đáp.
Ba chỉ uống tầm gần một tiếng sau liền gục, ba để cho mọi người nhậu thỏa thích và bản thân thì về giường nằm đánh một giấc. Tôi ăn xong rồi cũng không đi, dù sao thì chả học hành được gì khi cứ bật loa đài điếc tai như vậy. Tôi ngồi một bên và nghe đủ những giọng ca trời phú. Tôi có ảo tưởng rằng bọn họ đều là những con vịt giời tiến hóa mà thành, tôi chỉ cảm thấy chị tôi hát hay nhất, mặc dù tôi không hề muốn thừa nhận một chút nào.
Nghe hoài cũng thấy chán, tôi nghĩ ra một cách hay hơn rằng thay vì ngồi nghe tôi sẽ nằm trên giường để cảm nhận. Tôi nằm im và nghiêng người quay mặt nhìn màn hình ti vi, cơ thể bỗng khoan khoái hẳn. Tôi liếc qua chị tôi, ngó thấy chị đang lẩm nhẩm theo lời bài hát đang chạy trên màn hình to tướng. Rồi tôi nhìn sang gã trai kia, gã đang nói gì đó với chú bên cạnh rồi đứng dậy ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ gã nên về đi sẽ tốt hơn.
Thế nhưng ông trời đã phụ sự mong mỏi của tôi, lát sau gã đã quay lại và điều tôi cảm thấy gai mắt nhất là khi gã không ngồi chỗ cũ mà ngồi ngay cạnh chị tôi. Ấy vậy mà chị vẫn vác mặt để hát cho được.
Vì tiếng nhạc lớn quá nên tôi không nghe thấy gã nói gì với chị, chỉ thấy gã ghé sát vào chị nói chuyện thân mật lắm, tôi để ý thấy hình như chị hơi nghiêng đầu tránh né gã ta.
Mấy chú kia người thì nằm ngả nghiêng, người thì ngồi nhâm nhi, người thì say sưa hát quên cả lối về. Tôi thầm nhủ tại sao mấy người không về đi để chúng tôi còn được yên giấc.
Tôi chỉ giả vờ nhìn hàng chữ sến súa trên màn hình như vậy, thực chất tôi muốn biết gã trai kia đang làm cái trò gì. Tôi không tức giận gì khi gã bắt chuyện với chị, tôi chỉ bực, vì sao lần đầu gặp tôi vào hai năm trước chị không cười ngọt lịm với tôi như cái cách mà chị hớn hở cười với gã ta. Tôi không hề ghen tị một chút nào, tôi chỉ thấy chị không công bằng. Tôi không ghét chị, nhưng ngay lần đầu gặp chị cũng chẳng phải là người chị thật sự của tôi.
Đột nhiên tôi thấy bàn tay gã ta đặt lên đùi chị, tôi chỉ cảm thấy một cảm giác khó hiểu dâng lên. Chị thoáng giật mình, chị quay lại nhìn chằm chằm gã ta rồi mở miệng nói câu gì đó.
Gã ta sờ sờ từ bắp chân của chị rồi sờ lên phía trên nữa, tôi cảm thấy tò mò, gã ta đang muốn làm gì, và tại sao mọi người xung quanh lại giống như không để ý đến hai người như thế?
Chị tôi đập vào bàn tay gã ta, không nói không rằng đứng dậy và leo lên giường với tôi. Chị thấy tôi nhìn chị chăm chú không rời mắt, chị tức giận trừng tôi và quay đầu trừng gã kia, tôi cũng nhìn gã, chỉ thấy gã đã đứng dậy nói gì đó với mấy ông chú và ra ngoài. Một lát sau tôi nghe thấy tiếng xe máy rồi hiển nhiên, gã ta đã bị chị tôi đuổi về.
Thật ra tôi chỉ đoán được nôm na như vậy, ngay từ cái lúc chị nhìn gã ta bằng ánh mắt không còn thiện cảm như lúc đầu tôi đã sắp đặt sẵn một cái kết bị hắt hủi mà gã ta đáng phải đón nhận. May mắn với tôi, chị chẳng bao giờ nhìn tôi với ánh mắt giống hệt như nhìn rác như thế, mặc dù chị thường giận dỗi và lạnh lùng với tôi nhưng tôi vẫn nhớ cái cách cười ngọt của chị nhiều hơn. Chắc tôi là một kẻ chỉ nhớ ngọt không nhớ đòn, và thật sự đúng là như vậy.
Đêm hôm ấy tôi không ngủ được, chị tôi lúc nào cũng nhát ma tôi và ép tôi phải nằm phía bên ngoài. Đã vậy chúng tôi cũng không phải là ngủ ở phòng riêng gì, gian nhà này vừa là phòng khách kiêm phòng ngủ và còn đặt cả bàn thờ tổ tiên nằm ở đây. May mắn mặt tôi không phải đối diện với ông bà tổ tiên đã khuất, nhưng chỉ cần liếc ngang liếc dọc liền tưởng tượng ra đủ mọi thứ. Gay cấn nhất là lúc tôi tưởng tượng đến cái chết treo cổ tự vẫn đầy rùng rợn của mẹ của chị tôi.
Trời nóng nên chị em tôi không muốn xích lại gần nhau nhưng tôi vẫn không thể kìm lòng được mà lui dần về phía chị, tôi có thể tưởng tượng được chị đã bị tôi ép vào tường như thế nào.
Đang nghĩ rằng tôi đã sắp đi ngủ được, nhưng lúc ấy tôi cũng chẳng rõ tôi là đang mơ hay đang ngủ. Từ cánh cửa sổ đang đóng chặt đối diện với tôi đột nhiên mở toang ra. Tôi kinh hoàng mở to mắt nhìn một bóng trắng bay vào, nó bay rất nhanh. Nó bay đến và dừng lại ngay trước mặt tôi.
Nó dí sát cái gương mặt không hề có mắt và mũi, chỉ độc một cái hố đen ngòm ấy, nó thét lớn vào tai tôi như muốn thủng cả màng nhĩ. Tôi sợ hãi muốn hét lên nhưng toàn thân đều tê dại không thể động đậy nổi, cổ họng tôi khô khốc và khó thở.
Thứ kì lạ màu trắng đó đột nhiên ngừng lại nhìn tôi rồi quay lưng bay đi, tôi thấy nó đi xuyên qua cánh cửa dẫn đến phòng của ba mẹ. Lúc ấy tôi mới thở phào nhưng tim vẫn đập mạnh không thôi. Tôi thốt nhiên nhận ra mình đã có thể cử động, thì ra chị tôi vừa nãy đã quay sang ôm tôi. Tôi liền nghĩ, có phải đến con quỷ vừa nãy nó cũng sợ chị tôi không?
Thế rồi tôi không dám tưởng tượng nữa, tôi sợ thứ quỷ quái đó sẽ lại đến tìm và hét vào mặt tôi. Tôi nhìn qua cửa sổ đối diện, nó vẫn đóng chặt như lúc ban đầu. Tôi tự hỏi phải chăng lúc thứ màu trắng mở toang cửa bay vào chỉ là một ảo giác?
Tôi vội vàng quay lưng lại, mặc kệ thời tiết nóng bức thế nào tôi vẫn vùi mặt trong lòng chị, tôi ôm chị thật chặt và không dám thở gấp.
Trong màn đêm lờ mờ tôi có thể phác họa lại được gương mặt của chị lúc ngủ, đôi môi chị hé mở, từng nhịp thở đều đặn phà ra nhè nhẹ khiến trán tôi cảm thấy man mát. Tôi bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh bàn tay gã kia đặt lên đùi chị xoa xoa. Vì sao chị lại tức giận? Phải chăng vì gã kia quá thân mật với chị ư?
Tôi không hiểu, vậy sao chị không tức giận vì tôi và chị đều ôm nhau ngủ mỗi đêm?
Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác, chuyện này tôi không nên hỏi chị, càng không nên nói với chị suy nghĩ của tôi hiện tại. Chị lạnh lùng như thế, từ khóe môi hay đến cái liếc mắt đều cho thấy chị ghét điều đó, ghét chuyện mà gã kia muốn làm với chị. Vậy nếu như gã là người lạ nên chị mới tức giận, đổi lại người đó là tôi thì sao?
Đột nhiên tôi nhận ra suy nghĩ của tôi lúc này có chỗ nào đó không bình thường. Có lẽ chuyện của chị, tôi chưa thể biết, hoặc do tôi còn quá nhỏ nên hết thảy mọi thứ đều chưa phải là điều tôi nên biết.
…
Vừa dừng xe ở cổng chị em tôi đã nghe thấy tiếng chửi rủa của ba vang lên oang oang.
“Đàn bà lúc nào cũng lắm mồm! Chuyện đếch gì ở trong nhà cũng đem ra mà kể! Vợ con một lũ đều ngu hơn chó!”
“Rõ rằng là chuyện đó em không nói, là bà kia tự học chuyện!” Tiếng mẹ ở phía sau vườn cãi lại.
“Bà kia là bà nào? Bà Long nhà ông Lanh đang ngồi nấu rượu mà cũng biết chuyện mày đang đi cầu à? Mày không nói thì có chó nói!”
“Mà chuyện ấy cũng có gì đâu mà anh phải làm ầm lên?! Ai chả biết anh lúc nào cũng rượu chè thuốc lá không ngớt!”
“Mày bớt lo chuyện của tao! Mày kêu thằng Hiệp nhà mày lo mà trả xe cho tao đi làm!”
“Anh dễ dãi cho nó mượn xe thì anh tự đi mà đòi! Đã biết tính nó hay dính vào lô đề cờ bạc rồi mà còn cho mượn, rồi giờ trèo lên đầu tôi mà chửi!!!”
“Em trai mày! Mày đi đòi! Nhà này không có tao đi làm thì chúng mày có mà bốc cứt! Đếch có gì mà ăn đâu!”
“Anh đừng có mà gia trưởng! Anh nhìn xem trong nhà những đồ anh sắm còn nhiều nữa không? Nồi cơm điện thì bị méo, quạt thì gãy cánh, đến cửa sổ cũng dùng cây điếu thuốc lào mà ném cho vỡ ra! Anh phá của vừa thôi!!!”
Hai chị em tôi ngán ngẩm, mỗi ngày là mỗi ngày, đều phải có tiếng chửi rủa hoặc đồ đạc ném tứ tung, gà bay chó chạy thì gia đình môi mới chịu được. Một ngày không có tiếng cãi nhau, tôi thấy không khí trong lành nhưng nhà đột nhiên hoang vắng hẳn.
Chén bát ăn cơm lúc trước nhà tôi sắm rất nhiều, một ngày lại đập bể một cái, lâu dần thành thói quen đếm bát, tôi còn chắc mẩm rằng giỗ mẹ ruột của chị tôi năm nay sẽ không có đủ bát đĩa để mời họ hàng về mà ăn.