Cúi mình hôn em - Chương 13: "Chú còn lo gì nữa?"
Chương 13: “Chú còn lo gì nữa?”
Giữa trưa, có tiếng mở cửa phòng, Riel vội vàng quỳ thẳng người. Philias quay lại với một đĩa cơm trên tay. Anh đặt nó xuống sàn, trước mặt Riel. Cơm đã chan nước canh vào nên nở trương lên, thêm vài lá rau xanh và vài miếng thịt mỡ. Riel vẫn quỳ không nhúc nhích đến khi Philias bảo “ăn đi”. Cậu đã đói muốn lả người nhưng vẫn không quên cảm tạ chủ nhân ban thức ăn. Không có đũa muỗng, cậu cúi đầu liếm cơm trong đĩa như đã từng làm vậy vô số lần trước khi Kan mua cậu. Cơm không có mùi lạ, đủ cho cậu cảm thấy may mắn.
Cửa sổ và cửa chính đều được mở ra khiến ánh sáng tràn vào xóa đi dấu vết của bóng tối lờ mờ ban nãy, trước khi Philias quay lại Riel cũng đã kịp giấu cây kéo vào chỗ cũ dưới gầm giường. Philias để mặc cậu, quay sang sắp xếp đồ đạc. Đồ dùng cá nhân của anh không nhiều nhặn gì, đáng kể chỉ có mấy bộ quần áo, mấy cuốn sách, lại có thêm vài ba món đồ chơi lượm lặt đây đó ở những nơi anh đã đi qua. Ngoài chiếc áo mùa thu ra, quà lần này anh dành cho Kan còn có một thứ nằm trong số mấy món đồ chơi ấy. Đó là một quả bóng được đan bằng tre chuyên dùng để đá, đặc biệt ở chỗ được sơn vẽ hoa văn sặc sỡ và bên trong còn chứa lục lạc nhỏ, chỉ cần chạm vào sẽ kêu lên những tiếng leng keng vui tai. Món quà hoàn toàn không hợp với một người đàn ông hai mươi lăm tuổi như Kan, nhưng Philias vẫn mua nó về từ một sạp hàng trong khu chợ đầu năm mới của một dân tộc ít người. Người bán hàng bảo anh rằng dân tộc họ chỉ dùng loại bóng tre lục lạc này trong những dịp lễ hội lớn mà thôi.
Nghe tiếng lục lạc kêu, Riel chợt ngẩng lên. Cậu ngây người, nhìn chằm chằm về phía Philias, đúng hơn là về phía quả cầu trên tay anh. Trong thoáng chốc, cảnh tượng của mùa xuân mấy năm về trước nhá lên trong đầu cậu như một tia chớp lóe. Trên triền núi đầy hoa, có đám thiếu niên thiếu nữ quây thành vòng tròn cùng nhau đá cầu, tiếng cười ríu rít hòa cùng tiếng leng keng của lục lạc trong quả bóng tre men theo sườn dốc mà nhảy nhót xuống chợ phiên nơi thung lũng bên dưới. Người ngựa tấp nập, kẻ bán người mua san sát, chen lấn nhau, cao giọng thăm hỏi những chuyện xảy ra trong năm cũ. Suy nghĩ của cậu dường như cứ trôi theo ký ức đó, bỏ quên hiện thực đáng sợ đằng sau. Đến tận khi tiếng lục lạc bị thay bằng tiếng dây xích chạm vào sàn lách cách, Riel mới sực tỉnh, cậu nhìn lại thì thấy Philias đã gỡ sợi dây xích cổ mình khỏi chân giường. Anh trói vài vòng xích quanh hai cổ tay cậu, kéo cậu đến bên cửa sổ rồi tiếp tục quấn đoạn còn lại vào song cửa khiến Riel phải quỳ với hai tay giơ lên cao. Cậu khẽ mím môi, không thắc mắc vì sao mình phải sắp sửa chịu phạt, cũng không lo lắng hình phạt sẽ là gì, tất cả đều là những câu hỏi dư thừa, chẳng cứu được cậu khỏi đau đớn sắp tới. Điều cậu nên làm là chuẩn bị nhận phạt cho thật tốt, nếu may mắn thì tất cả sẽ mau qua.
– Mười lăm phút ăn chưa xong bữa, phạt mười roi. Nhớ xin lỗi đủ mười, hụt roi nào đánh lại roi đó. Rõ chưa?
Philias lên tiếng từ sau lưng Riel, cũng như đêm hôm qua, cậu không nghe thấy chút tức giận hay cay độc nào trong giọng nói ấy. Cách anh nói ra hình phạt ấy nghe không khác gì “món đồ này hỏng rồi, phải sửa thôi”, và đương nhiên, Riel chỉ có thể cúi đầu mà rằng:
– Thưa chủ nhân, rõ ạ.
Không có sẵn roi, Philias gập dây buộc túi hành lý lại để thay thế, cũng bởi vậy anh đánh không nương tay. Mười roi quất xuống, mười câu xin lỗi, mười dấu lằn in rõ trên lưng và mông Riel. Đã lâu không nếm lại đòn roi nhưng Riel hoàn toàn chịu đựng được trận đòn, bởi dù thế nào thì loại roi vọt tạm bợ này cũng không thể so với roi thật được. Đánh xong, Philias vứt sợi dây sang một bên rồi đóng cửa sổ và khóa lại như cũ. Anh không thả Riel khỏi song cửa mà đi thẳng ra ngoài. Riel nhắm mắt lại, cố gắng hít thở để xua đi cơn đau trên người, cùng lúc đó cậu nghe tiếng Shinji vọng vào:
– Ông cho mời cậu sang thư phòng bàn chuyện.
– Con sẽ sang ngay.
Sau câu đáp của Philias, Riel nghe tiếng khóa cửa chốt lại, căn phòng trở về thinh lặng như cũ, không ánh sáng, không tiếng động nào ngoài tiếng thở nhanh và gấp, phải một lúc sau mới đều đặn trở lại của cậu. Còn lại một mình, cậu chìm vào cảm giác an toàn khi không có người nào bên cạnh, nhưng lần này trong cơn mơ màng của cậu có thêm tiếng đinh đang khe khẽ từ quá khứ vọng về.
————-
Taichi Hankei ngồi trên chiếc sập gỗ trong thư phòng, khẽ xoay chiếc tách trà chưa uống ngụm nào còn đặt trên đĩa lót.
– Cha gọi con ạ?
Nghe tiếng người con cả, ông ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt tươi cười thường thấy của nó. Đứa con này nhìn qua có vẻ là một người đơn giản, chỉ biết chơi bời lông bông đây đó, nhưng người làm cha như ông sao lại không thể nhìn thấu tâm can nó, chưa kể nó còn là đứa ông thương yêu nhất. Taichi công nhận mình là một người cha thiên vị, chỉ là trong hai đứa con trai, Philias quả thật giống ông thời trai trẻ, giống chàng thanh niên thích rong ruổi khắp mọi miền, kết giao hết thảy những bạn bè trên dặm đường thiên lý thật nhiều năm về trước. Mà đứa trẻ này lại không bị gò ép vào trách nhiệm với gia tộc như ông, nó không khác nào một cánh chim trời tung bay tự to tự tại, giống như ông hằng mơ ước. Có điều nó nào đâu đơn giản như vậy. Cánh chim ấy, dù có tỏ ra vô ưu vô lo, thì vẫn là một cánh chim ưng uy mãnh.
– Cha?
Thấy cha không trả lời, Philias cất tiếng gọi khẽ, lúc này Taichi mới một lần nữa nhìn anh. Ông thở dài, ra hiệu cho anh ngồi lên sập, đối diện mình.
– Lần này con về rồi bao lâu lại đi? – Taichi rót trà cho cậu con trai, hỏi.
– Con xin ạ. – Philias nâng lấy tách, nhấp một ngụm rồi mới trả lời. – Con không đi nữa. Lần này con về hẳn.
Taichi ngạc nhiên trong một thoáng, rồi tự nhận thấy chuyện này cũng không lạ lùng gì.
– Cha, con nghĩ đã đến lúc con nên thực hiện trách nhiệm của một đứa con trai trong nhà. Việc làm ăn của nhà Hankei ngày càng mở rộng, cha chắc hẳn cần thêm người.
– Con tự thấy như vậy, hay có ai nói gì đó với con?
– Con tự thấy thế. – Philias cười. – Có lẽ con không giúp được gì nhiều vì con học không vào các việc kinh doanh, nhưng cha cứ để cho con một cơ hội ạ.
“Học không vào các việc kinh doanh”? Taichi nhướng mày không nói, nhưng ánh mắt ông không giấu vẻ trào phúng. Philias mặc kệ vẻ dò xét của phụ thân, cúi đầu uống trà. Anh biết cha anh hiểu rõ khả năng của anh, “học không vào” chẳng qua chỉ là một cách nói giảm nói tránh của “không muốn học” mà thôi.
– Ý của mẹ con thế nào? – Qua một lúc Taichi mới hỏi tiếp.
– Con đang định ngày mai sẽ lên biệt viện thăm mẹ và mẹ hai, rồi sẽ báo cho hai mẹ quyết định của con.
Con cái trong nhà gọi chính thất của cha là “mẹ”, gọi các bà vợ lẽ là “mẹ hai”, “mẹ ba”… tùy địa vị mỗi bà. Tuy Taichi không nói rõ, Philias vẫn hiểu cha anh muốn hỏi về người mẹ nào. Trước nay ông vẫn để cho nhị phu nhân nuôi dạy cậu con trai do chính bà sinh ra chứ không bắt mẹ con tách khỏi nhau, do đó tiếng “mẹ” Philias gọi đại phu nhân cũng chỉ để cho phải phép, thế nhưng anh cũng không vì thế mà xem nhẹ người mẹ cả.
– Được. – Cuối cùng Taichi gật đầu. – Con cứ thử xem. Nếu có gì không hiểu hoặc cần hỗ trợ thì cứ hỏi chú Shinji. – Ngừng một lúc, ông nói tiếp. – Hiện tại Kan không có nhà, mấy hôm nữa nó về, cần gì con lại hỏi nó thêm.
Ông cố tình nhắc đến Kan như một lời nhắc nhở Philias, rằng hiện tại Kan là người quản lý việc kinh doanh của gia tộc tại thành này, nếu anh muốn làm gì thì trước hết phải nhìn sắc mặt cậu em cùng cha khác mẹ ấy.
– Con biết rồi ạ. – Philias lại mỉm cười, tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên.
– Thôi con đi đi. Đi ra gọi chú Shinji vào đây, cha dặn chú vài câu.
– Dạ.
Philias không đi ngay mà đứng đợi ngoài cửa, đến khi thấy người quản gia bước ra, anh mới nhoẻn miệng cười và nói:
– Cháu muốn xem qua nhà xưởng, chú đi cùng cháu nhé.
Nhà xưởng nằm ở rìa thành phố, gần đồng dâu mà Kan từng đưa Riel tới, vì thế Shinji chuẩn bị một cỗ xe ngựa nhỏ. Hai người ngồi trên xe hàn huyên, Shinji thoáng thấy nhẹ nhõm khi Philias vẫn vui vẻ và thân thiện như trước. Lúc nghe gia nhân báo lại rằng cậu cả kiểm tra sổ sách trong nhà hai năm qua, lại còn hỏi chuyện tôi tớ, chú đã lấy làm lạ. Cậu cả luôn bàng quan mọi sự bỗng nhiên lại quan tâm đến những chuyện vốn luôn để ngoài tai, giờ nhìn tình hình này chú mới thấy thì ra Philias đã có tính toán cả.
Xe đã ra khỏi cổng thành, tiến vào khu vực ngoại ô, bấy giờ Philias chợt hỏi:
– Cháu nghe nói Kan mua nô lệ đó hồi đầu năm nay?
– Đúng vậy, đại thiếu gia. Nhị thiếu gia mua nó vào dịp sinh nhật cậu ấy.
– Để không mất thời gian ghé kỹ viện à?
Philias nói bằng giọng bông đùa nhưng Shinji vẫn giữ đúng mực:
– Chuyện này tôi không dám nói bừa.
– Thế nhưng… – Philias ngả người tựa vào lưng ghế, khoanh tay lại. – Chú lại dám ngầm sai hạ nhân động tay động chân vào đồ của chủ.
– Đại thiếu gia!
– Nghĩ thế nào cháu cũng thấy sự việc đêm qua quá kỳ lạ. Theo như cháu nhớ, hạ nhân nhà mình tuy cũng có người không thật thà nhưng không ai to gan đến mức ấy. Cháu kiểm tra danh sách gia nhân thì phát hiện hai người chăn ngựa cũ đã nghỉ việc, đây là hai tay mới tuyển vào. Ban đầu cháu cho rằng cha sai người làm, nhưng dù không muốn Kan giữ tên nô lệ đó thì ông cũng không cần phải dùng đến cách cực đoan như thế. Vậy chỉ có thể là chú thôi. – Philias không nhìn Shinji khi nói những lời này, sau khi nói hết anh mới liếc mắt về phía chú. – Chú vượt quyền, qua mặt chủ đến mức ấy, mà đây cũng không phải lần đầu tiên… Tại sao vậy?
Trước câu hỏi thẳng thừng và ánh mắt như của loài chim săn mồi nhìn xoáy vào tâm can mình, Shinji không khỏi run rẩy. Philias vẫn im lặng chờ đợi, không mảy may thúc giục, như thể anh biết rõ chú sẽ nói ra lý do, và đó sẽ không phải một lời bao biện. Rốt cuộc, Shinji cũng đành cất tiếng:
– Cái thứ đó… không tốt cho nhị thiếu gia. Tôi đã biết thế ngay hôm nhị thiếu gia mang nó về. Đại thiếu gia, cậu cũng biết nhị thiếu gia có tính giữ gìn cẩn thận đồ dùng của mình, nhưng cách cậu Kan… đối xử với nó thì không chỉ là “giữ gìn”.
– Cháu có nghe lý do vì sao Kan ra ngoài đảo.
– Đó chỉ là những gì hiển hiện ra thôi.
– Chú Shinji.
– Đại thiếu gia. – Shinji ngắt lời Philias, lúc này đến lượt chú ghim ánh nhìn vào người đối diện. – Tôi không tưởng tượng hay nhìn nhầm. Không thể được. Chuyện này không chỉ hủy hoại nhị thiếu gia mà còn hủy hoại gia tộc. Cái thứ đó phải biến mất.
Ánh mắt Shinji càng lúc càng đanh lại. Đôi mắt chú đã nhìn Kan và Philias từ lúc còn là hai đứa sơ sinh nằm trong tã đến khi trở thành hai chàng thanh niên đĩnh đạc như hiện tại, đôi mắt ấy nói rằng chú sẽ làm tất cả để tương lai đen tối đó không xảy ra.
– Cha cậu có thể lách luật, nhưng nhị thiếu gia thì không. Thứ đó không phải là người. Không đúng, nó không được phép là người.
Không được phép là người sau khi nó nằm trong bùn quá lâu, quá sâu, bị biết bao người dẫm đạp. Cho dù nó vươn tay lên kêu cứu cũng không ai dám nắm lấy, vì người ta không thể kéo nó lên mà sẽ bị nó kéo xuống bùn lầy. Từ ngày đầu tiên thấy Kan bế nó xuống từ lưng ngựa, Shinji đã nhìn ra Kan là người nắm phải bàn tay nhơ nhuốc ấy. Chú không muốn tin nên đã chọn hai tên gia nhân ở kho củi làm phép thử. Một dục nô bị kẻ khác bắt đi làm trò tiêu khiển khi chủ nhân không cho phép nếu không bị giết chết ngay lúc đó thì cũng sẽ chết vào ngày mai sau khi chịu đủ những hình phạt tàn khốc. Nhưng Kan không làm gì, cả một ngọn roi cũng không đánh xuống, cái thứ ấy thoát nạn nhờ lòng nhân từ của Kan, đã vậy tình trạng của nó còn tốt lên từng ngày. Chú biết mình đã đúng. Và chuyện tối hôm qua là đỉnh điểm. Chú phải hành động trước khi quá muộn, phải tách Kan ra khỏi nó, rồi nhân lúc ấy phải bày ra một vụ bắt cóc với kết quả là cái xác tả tơi của thứ đã dám vấy bẩn cậu chủ yêu quý của chú. Có thể lúc quay về, Kan sẽ đau lòng chút đỉnh, nhưng rồi sẽ mau quên và sống tiếp bình an. Mọi thứ đều hoàn hảo nếu hai tên ngu ngốc kia không hành sự ngay dưới móng con ngựa khôn nhất tàu, và nếu Philias không xuất hiện.
Thế nhưng, trước vẻ trách cứ hướng đến mình và trước gánh nặng người quản gia già tự đặt lên vai, Philias chỉ cười xòa một tiếng. Shinji cả giận nhưng không dám phản ứng gì hơn ngoài việc cau đôi mày.
– Cháu xin lỗi, nhưng chú lo lắng nhiều quá rồi. Đâu cần phải làm đến thế.
Đến đây, Shinji chợt hiểu ra một điều. Chú vội vàng hỏi:
– Đại thiếu gia, cậu cố tình ư? Cậu cố tình cứu nó?
– Cháu chỉ tiện tay làm phước thôi mà. – Nói dứt câu, Philias thôi cười. Anh chồm người sang, ghé vào tai Shinji thả một câu thì thầm. – Nếu chủ gia tộc không phải là Kan, thì chú còn lo gì nữa?
[hết chương 13]