Cúi mình hôn em - Chương 11: "Tên em ấy là Riel."
Chương 11: “Tên em ấy là Riel.”
Kan giũ chiếc áo, phơi nó lên dây phơi được căng phía sau gian phòng hắn thuê trọ trong những ngày trên đảo. Chuyến đi này hắn đi một mình, bởi nếu không phải là Riel, hắn không muốn đưa ai theo cả.
Một chiếc lá khô rơi sượt qua má Kan khi hắn sắp xoay người vào phòng, khiến hắn nhớ đến đôi môi ai kia vào đêm hôm ấy. Hắn đến đảo Mio đã được ba ngày, khung cảnh mới mẻ và công việc cần giải quyết khiến cảm xúc của hắn dần dịu lại. Bây giờ khi trong lòng không còn bao nhiêu hoang mang, Kan nhận ra mình đang tiếc nuối. Hắn tự hỏi nếu đêm hôm ấy mình đủ bình tĩnh để bỏ qua những thứ lề thói cấm ngăn mà đáp lại cái hôn của Riel như vẫn thường đáp lại những lần cậu ôm lấy hắn, nếu hôm ấy hắn mặc kệ tất cả những ý đồ của Riel, thì có phải đã hay rồi không. Hắn có thể yêu cầu cậu hôn thêm vài lần nữa để cho rõ ràng cảm giác đôi môi cậu vụng về chạm vào má mình, như vậy lúc này hắn sẽ không phải thắc mắc đó là cảm giác thế nào. Môi em ấy ẩm, mềm, hay khô, ráp, có lạnh như tay chân em ấy hay ấm nóng như… bên trong? Kan vò đầu. Chưa bao giờ, chưa lần nào hắn thấy mình xao nhãng như lúc này. Hắn chỉ muốn ôm Riel trong tay, hôn cậu, để cậu hôn mình, rồi khiến cậu rên rỉ trong khoái cảm. Hắn tự hỏi tại sao. Lẽ nào Riel là một loại thuốc phiện và mình đã lỡ nghiện rồi ư?
Kan có rất nhiều thời gian trên đảo này, bởi tàu chở khách lớn như Shihan chỉ rời cảng chính từ nội địa chứ không neo lại nhận khách từ cảng nhỏ, từ đây muốn về đất liền thì phải chờ cho đến khi có chuyến, thường là vào trung tuần hằng tháng. Kan đã hỏi thăm, hắn đến đảo đúng vào ngày có chuyến tàu vào nội địa, do đó sẽ phải chờ tầm một tháng nữa mới lên được chuyến tiếp theo.
Tàu Shihan mất gần một ngày để cập bến Mio, các tàu nhỏ không thể nào đi nhanh hơn nó được. Đối tác của nhà Hankei muốn nhập hàng với một giá thấp hơn vì chi phí vận chuyển hàng hóa ra đảo Mio không hề nhỏ, nếu giá mua vào không tốt thì số vốn họ bỏ ra sẽ bị đẩy lên cao. Kan đã nhận ra điều này từ lúc đặt chân lên tàu và đã tính sẵn các phương án giải quyết. Phương án có lợi nhất chính là đề nghị đối tác nâng số lượng đặt hàng để đạt được mức giá bán sỉ mong muốn, tuy nhiên hắn không nghĩ họ sẽ dễ dàng chấp nhận. Ngoài ra, chi phí thuê tàu đắt đỏ, đương nhiên cả hắn và đối tác đều không muốn chịu khoản này. Như vậy chỉ còn một cách…
– Ngài Erago, nhà Hankei đã có kế hoạch mở một đội hải vận để chủ động trong việc đưa vải đến các đảo lân cận. Hiện tại chúng tôi có đủ tài lực tổ chức thủy thủ đoàn có thể ra đảo nửa tháng một lần. Chúng tôi có thể bán cho ngài với mức giá ngài mong muốn, tuy nhiên đổi lại, chúng tôi cần hai điều kiện.
Kan gửi thiếp xin hẹn ngày gặp mặt ông chủ đảo này ngay hôm sau khi đến nơi và được chấp thuận không chút khó khăn, đối phương tỏ ý cũng đang chờ hắn đến bàn chuyện. Nơi hắn thuê là một khách sạn cao cấp xây dựng theo lối cổ điển thuộc sở hữu của chủ đảo, do đó họ hẹn nhau dùng bữa trưa và bàn chuyện tại nhà hàng sang trọng thuộc khách sạn này.
– Cậu Hankei, nếu thực sự có thể giảm chi phí vận chuyển, đồng thời giữ được mức giá này, tôi sẵn sàng nghe điều kiện của cậu. – Đối tác là một tay lão luyện trong việc bán buôn, vừa nghe ông ta đã hiểu phần nào những điều kiện của Kan.
– Thưa ngài, thứ nhất phía ngài phải thanh toán chi phí vận chuyển, chi phí này được chúng tôi tính rẻ hơn thuê tàu ngoài một nửa. Chúng tôi sẽ hỗ trợ chuyển hàng bất cứ khi nào nhận được yêu cầu nên ngài không cần chờ đợi lâu. Thứ hai, phía ngài phải đảm bảo số lượng hàng đặt mỗi lần vận chuyển để đạt được mức giá và phí mong muốn. Tôi đã chuẩn bị biểu giá cụ thể. Kính gửi ngài.
Ánh mắt đối tác lướt trên tài liệu hắn đưa, Kan liếc ra bên ngoài cửa, bắt gặp mặt trời đỏ ối đang dần lặn xuống làn nước biển. Cùng là ánh hoàng hôn nhưng màu vàng này phủ xuống đồng dâu lại mang một vẻ khác hẳn.
Đối tác nhìn lướt qua một lượt những con số rồi nói:
– Cậu Hankei, nhân khẩu trên đảo Mio ngày một nhiều, những nhu cầu thường ngày, trong đó có nhu cầu về vải vóc cũng tăng, chúng tôi rất hi vọng có thể hợp tác với cậu, nhưng chúng tôi cũng không thể vội vàng. Phiền cậu nghỉ lại trên đảo ít hôm nữa, tôi sẽ nghiên cứu điều kiện cậu đưa ra và báo lại sau.
– Ngài cứ thong thả.
Nói khách sáo thế thôi chứ trong lòng Kan đương nhiên muốn ông già này trả lời càng sớm càng tốt. Hắn muốn quay lại đất liền lắm rồi, hắn thấy nhớ Riel. Nếu ông già này không đồng ý, hắn cũng không định bàn thêm cho đến khi cả hai bên đạt được thỏa thuận mà sẽ rời đảo trên chuyến tàu sớm nhất. Để Riel ở lại nhà một mình, hắn chỉ thấy không ngừng bất an.
Tiếc thay cho Kan, mọi chuyện không suôn sẻ như hắn muốn, hay nói rõ hơn, xui xẻo cho Kan khi ngài Erago lại vướng phải việc nhà. Con gái ông ta bỏ trốn theo người yêu lúc nửa đêm, họ mua được một chiếc thuyền nhỏ, chàng trai vốn là một tay thủy thủ đã giong buồm đưa cả hai ra khơi theo dòng thủy triều rút. Chuyện này náo động cả hòn đảo suốt mấy ngày, đến khi nhà Erago nhớ ra mình còn một người khách đang chờ tin trên đảo thì đã là một tuần sau đó. Kan sốt ruột đến phát điên nhưng không làm gì được, chỉ biết luyện đi luyện lại mấy bài quyền cho quên thời gian. Hắn gửi thiếp nhắc nhở hai lần, lần nào cũng chỉ được trả lời qua loa. Rõ ràng đối phương là người đề nghị cuộc làm ăn này, họ không phải cử người vào đất liền bàn việc thì chớ, lại còn lơ là cả đối tác đã hạ cố đến thăm. Cuối cùng, hắn đợi được tin tức từ ông chủ đảo, rốt cuộc chẳng được gì. Nhà Erago báo rằng hiện thời không thể tiếp tục bàn chuyện làm ăn, mời hắn quay về trước, họ sẽ hồi đáp cùng tạ lỗi đầy đủ sau.
– Ông chủ chúng tôi lấy làm tiếc, nhưng hiện tại tung tích của tiểu thư vẫn chưa rõ ràng, ông không thể tiếp tục bàn chuyện. Chúng tôi có thể sắp xếp thuyền đưa ngài quay về đất liền theo thời gian ngài mong muốn.
Người hầu đến ngay sau bữa tối, nhã nhặn chuyển một lời ngắn gọn như thế. Kan nửa bực mình nửa mừng rỡ, bảo:
– Vậy tôi muốn về ngay ngày mai.
Người hầu khom người tỏ ý sẽ thuận theo, lúc Kan nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, ông ta lại đẩy đến trước mặt hắn một người vận áo choàng có mũ trùm kín đầu, nói:
– Ngài ở trên đảo cũng đã lâu, công việc không tiến triển mà cũng không có thú vui nào để giải trí, vì vậy ông chủ chúng tôi gửi tạm đến ngài một dục nô để hầu hạ. Mong ngài không chê.
Kan đã định từ chối, nhưng đúng lúc ấy người hầu kia đã nâng mặt dục nô đó lên cho hắn nhìn rõ, và đôi mắt nâu dưới lớp tóc mái lòa xòa đã khiến hắn khựng lại mất mấy giây. Người hầu nhà Erago cho rằng hắn đã hài lòng với món quà, bèn nhanh chóng chào ra về.
—
Tư thế quỳ đã lâu không thấy nay lại xuất hiện trước mắt, Kan bất giác khẽ thở dài. Một dục nô khác, trùng hợp lại có màu mắt giống hệt Riel. Hiện tại nó đã cởi xuống chiếc áo choàng phủ kín thân người, để lộ thân thể trần trụi trước Kan. Hắn có thể thấy nó lớn hơn Riel vài tuổi, tư thế chuẩn hơn cậu còn ánh mắt thì không linh hoạt bằng. Hay nói đúng hơn, ánh mắt ấy như thể không có một tia sự sống nào dù cơ thể nó vẫn đang cử động. Kan ngẩn ra nhìn sinh vật trước mặt mình, qua một lúc hắn mới thảng thốt nhận ra đây mới đúng là “dục nô”. Không cảm xúc, không tình cảm, chỉ như một con búp bê. Thì ra hắn lại gặp được thứ thịnh hành chốn thành đô trên một hòn đảo xa xôi ngoài khơi chứ không phải nơi phòng ngủ của hắn. Hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt kẻ đang quỳ, ánh mắt nó vẫn không hề dao động. Chẳng trách người ta dễ dàng đánh đập hành hạ chúng… Kan nghĩ thầm. Mà không, biến chúng thành thế này thì đúng là dễ dàng đánh đập, hành hạ hơn nhiều.
Kan không hề có hứng thú với dục nô này, nhìn thấy nó hắn chỉ nghĩ đến một người – Riel. Nếu Riel cũng trở nên giống như thế này, cũng hoàn toàn nát vụn thành một con búp bê vô cảm, liệu hắn có đối xử với cậu như hiện nay không? Liệu hắn có nhớ đến cậu, lo lắng cho cậu như thế này không? Hay dần dà cậu sẽ bị vứt trong góc phòng hắn, chìm vào quên lãng rồi từ từ biến mất trên thế gian này, bị một cái hố chôn tập thể nào đó nuốt chửng. Đêm hè trên đảo hóa ra cũng lạnh lẽo, Kan thoáng run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa.
– Ngươi tên gì? – Kan hỏi dù đã biết câu trả lời.
Tên nô lệ lắc đầu, vẫn quỳ ở đó chờ đợi một mệnh lệnh. Kan biết nếu không nhận được yêu cầu nào thì nó sẽ quỳ mãi như thế này. Cuối cùng, hắn ra lệnh cho nó nằm xuống nệm. Nó nằm, nhưng với hai chân co lại và mở rộng phô bày cơ thể. Không hiểu sao Kan bật cười, sửa lại tư thế cho nó, rồi bắt đầu kể:
– Ta cũng có một dục nô. Em ấy có đôi mắt giống ngươi, tên em ấy là Riel…
Kan cũng không ngờ mình ghi nhớ được nhiều thứ về Riel đến thế, như thể mọi chuyện liên quan đến cậu hắn đều chép lại ngay ngắn, xếp vào từng ngăn từng ngăn trong trí nhớ, chỉ chờ có dịp lại giở ra xem. Hắn nhớ từng nét cười, từng giọt nước mắt, từng nếp chau mày của cậu… Hắn nhớ Riel nói hắn muốn làm gì cậu được, và nhớ nụ hôn phớt trên má đó. Lúc nào cũng nhớ.
Một đêm vô vị cứ thế trôi qua. Không có rượu ngon không người tri kỉ, chỉ có một người nghe câu chuyện của ta nhưng cũng không hẳn là “người”.
—
Có tiếng gõ cửa phòng, Kan mơ màng mở mắt. Trời đã sáng rõ, mặt trời soi tỏ trên cao khiến tấm chăn đắp trên người trở nên nóng nực. Kan hất chăn, nhìn sang bên cạnh. Dục nô hôm qua đã lại quỳ ngay ngắn trên nệm, nhìn hắn bằng đôi mắt giống Riel nhưng vô cảm. Bất giác hắn như cảm thấy nó đã quỳ và nhìn mình như vậy cả một đêm. Có lẽ thế thật, hắn không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào nữa. Tiếng gõ cửa lại vang lên, là nhân viên trong khách sạn đến đưa bữa sáng và báo giờ lên thuyền. Kan nhận lấy khay thức ăn, báo trả phòng, đoạn nhờ khách sạn báo cho nhà Erago đến đón người về. Tay nhân viên thoáng ngạc nhiên khi nghe Kan bảo đón “người” nhưng nhanh chóng nhận ra mình đã thất thố, vội vã lui đi.
Căn phòng ngập trong ánh nắng vàng khiến những lạnh lẽo và cô độc đêm qua giống như một cơn ảo ảnh. Kan đưa cho tên nô lệ một chiếc bánh bảo nó ăn, nhưng nó không hề phản ứng. Bất đắc dĩ, Kan cắn đi hai miếng, lúc này tên nô lệ mới đưa tay nhận lấy phần bánh thừa. Kan nói:
– Ăn đi. Có lẽ ta hỏi bạn bè mua lại ngươi, lúc đó chúng ta có thể gặp lại, ngươi cũng sẽ được gặp Riel.
Câu nói của Kan chìm vào im lặng, không lời đáp lại. Hắn cũng không nói thêm câu nào nữa cho đến khi xe của nhà Erago dừng trước cổng khách sạn.
[hết chương 11]