Thiên Địa Tân Truyện - CHƯƠNG 1: LẦN ĐẦU GẶP GỠ
CHƯƠNG 1: Lần đầu gặp gỡ.
Những nhân vật, thời gian, địa điểm trong truyện chỉ là giả tưởng không có thật.
Câu chuyện mà tôi sắp kể, nó được biết đến là một câu chuyện cổ tích, “của Thiên trả Địa”. Mà truyện cổ tích thì được truyền miệng từ đời này sang đời khác. Chính vì vậy, sẽ có nhiều tình tiết thật mà người ta cho nó là giả tưởng, nhưng cũng có những tình tiết giả tưởng người ta lại cho nó là thật.
Câu chuyện phải bắt đầu từ một đêm mưa ngày 2 tháng 9 năm 1234, tại một thôn nhỏ tên Tường Lâm. Đây là trận mưa lớn nhất từ trước đến nay, đã mười ngày rồi, mưa cứ không ngừng rơi, khắp nơi đều ngập lụt làm cho người dân trong thôn không ai ra khỏi nhà. Duy chỉ có một người ra đường, đó chính là Thiên. Hắn là một cậu bé, mười hai tuổi, tướng mạo thì giống như một tên công tử mặt bột yếu ớt, nhưng quần áo thì lai rách rưới, trên tay hắn cầm một cây dù đi trên đường.
Rồi hắn dừng trước một hẻm nhỏ bởi vì hắn nhìn thấy một cậu bé người gầy trơ xương; quần áo tả tơi dường như là không có chổ nào lành lặn; tay, mặt, chân nơi đâu cũng có vết thương, ngồi co ro trong góc. Có lẽ không còn sức lực để chống trả với thiên nhiên nữa nên cậu bé chỉ ngồi đó mặc cho trời cứ đổ mưa.
Tiếng mưa rơi trên dù hắn, lộp độp, lộp độp, lộp độp. Phá tang sự im lặng giữ hai người. Dường như cậu bé ý thức được có một người đang nhìn, cậu cố gượng dậy, rồi cậu như một con sói yếu ớt đang xù lông, ánh mắt ánh lên sự hoang dã đầy giận dữ.
Bây giờ đối mặt với cậu bé, hắn chỉ có một suy nghĩ: “Ôi trời! Thời tiết này mà còn có người ở ngoài sao, mà còn là một đứa trẻ nữa”. Hắn cố tiến lại gần “con sói hoang ấy”, bàn tay giơ ra mong muốn giúp đỡ. Bỗng nhiên cậu bé đó bổ nhào tới, bất giác Thiên ngã ra đất. Cậu bé kia tiếp tục tiến đến, từng bước từng bước, rồi đột nhiên dừng lại ngã ra đất. Thiên gượng dậy lại xem: “Sốt cao quá!”. Thiên lập tức bế cậu về nhà, bỏ lại cái dù duy nhất trong nhà, mặc kệ trời mưa mà chạy.
Tiếng nước sôi “sùng sục” đã làm cho cậu bé đó tỉnh lại.
– Đây là đâu.
Nơi cậu đang ở là một căn nhà lá nhỏ, chỉ có một cái bàn, một cái bếp và cái giường đơn bằng tre cậu đang nằm. Câu bé bước xuống giường đi ra ngoài. Xung quanh đây chẳng có ai cả, chỉ có một cái cây to. Cậu định đi thì xa xa Thiên đang đi đến. Khi gặp cậu bé, Thiên lập tức chạy nhanh đến, cùng với vẻ mặt vui vẻ nói:
– Cậu tỉnh rồi à? Sao cậu không nằm nghỉ? Ra đây gặp gió bệnh sẽ nặng thêm đó.
Nói xong Thiên liền kéo tay của cậu bé vào nhà. Không nói lời nào cậu bé hất tay hắn ra lùi lại. Thiên liền quay đầu lại hỏi:
– Cậu sợ tôi à? Đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu. Chắc cậu đói rồi để tôi vào múc cháo cho cậu ăn.
Có lẽ do cậu cảm thấy được sự chân thành trong mắt Thiên nên, đã đi theo Thiên. Vào nhà cậu được Thiên đỡ lên giường, xong Thiên lại bếp múc ra một bát cháo hành nóng hổi đưa cho cậu. Cậu bé ánh mắt không cảm xúc, chần chừ không ăn, Thiên thấy thế liền nói:
– Cậu sợ tôi hại cậu à? Không sao đâu.
Rồi Thiên bưng bát cháo lên húp một ngụp.
– Cậu an tâm rồi chứ!
Nhận thấy được sự an toàn cậu bé liền bê bát cháo húp rất nhanh. Trong lòng Thiên lúc này nghĩ: “Thật tội nghiệp! Có lẽ Cậu ấy mấy ngày rồi chưa ăn gì!”.
Thiên nhìn thấy cậu đã ăn xong liền hỏi
– Cậu tên là gì?
Cậu bé ấy lạnh nhạt trả lời:
– Địa.
Ngữ điệu này của cậu bé làm cho Thiên ngớ người, xong hắn lại hỏi tiếp
– Cha mẹ cậu đâu, cậu ở đâu?
– Không có nhà, cha mẹ cũng không!
Thiên thấy: Hắn và cả cậu bé này đều không có cha mẹ, có thể để cậu ấy ở lại sống cùng. Nghĩ một hồi Thiên liền đề nghị.
– Cậu không có cha mẹ, cũng không có nơi để về hay ở lại đây đi. Chúng ta sau này nương tựa lẫn nhau, gọi nhau là huynh đệ cậu thấy thế nào?
Địa không phản ứng chỉ im lặng, Thiên nhanh trí bảo:
– Cậu không nói coi như là đồng ý rồi nha! Đệ đệ. – Thiên cười một cái, nụ cười như vần thái dương vậy, vừa sáng chói vừa ấm áp.
Thấm thoát đã một năm trôi qua, Địa nhỏ bé ngày nào nay đã cao lớn, khôi ngô, tuấn tú. Từ ngày nhận Địa đến nay, Thiên không hề dạy Địa một chữ nào, mà người đệ đệ này cũng không biết chữ. Nghĩ thế Thiên liền nói với Địa.
– Hay để huynh dạy đệ chữ viết, đệ thấy thế nào?
– Đệ vốn ngu ngốc, nếu huynh dạy đệ thì sẽ phiền huynh lắm.
Thiên liền cười một cái, sau đó xoa đầu Địa nói
– Đệ đệ ngốc, dạy cho đệ thì làm sao phiền huynh được chứ! Được rồi để ta dạy đệ cho, đệ là nam nhi nếu không biết chữ sẽ không tốt.
Nói xong Thiên liền lôi Địa ra sân, rồi tìm một nhánh cây nhỏ cầm đến đưa cho Địa. Hắn chính là muốn lấy nhánh cây ấy thay cho bút, mặt đất thay cho giấy. Thiên liền viết chữ “địa” nói:
– Đây chính là tên của đệ.
– Thì ra đây là tên của đệ. Vậy ca tên của huynh viết như thế nào.
Thiên liền viết lên mặt đất, sau đó chỉ:
– Đây chính là “thiên” tên của ta.
Thiên vốn dĩ là một thiếu gia của một gia đình quan có thể coi là có tiếng. Nhưng do có kẻ gian hảm hại nên gia đình ly tán, cha mẹ huynh đệ tỉ muội đề mất hết chỉ để lại hắn một mình tự kiếp sống. Sau khi giới thiệu cho Địa hết các chữ, Thiên liền tập cho Địa viết. Nhìn cách cầm nhánh cây và nét chữ nguệch ngoạc của Địa, Thiên không chịu nổi liền nói:
– Bút phải cầm như này mới đúng.
Nói xong Thiên liền quàng tay qua Địa, rồi cầm tay Địa. Mặt của hắn với Địa kề sát nhau. Hắn liền luyên thuyên giảng bài, nào là phải viết như thế nào, cầm thế nào. Tự nhiên Thiên dừng lại hắn nhìn qua phía Địa. Khoảng cách giữa hắn và Địa nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, chỉ đủ làm cho lòng Thiên cảm thấy rạo rực. Tim hắn lúc này đậm rất nhanh: “Gì vậy? Sau tự nhiên tim đậm nhanh vậy? A! Cảm giác này là gì đây.” Bỗng nhiên lúc này hắn cảm thấy người đệ đệ này của hắn hình như rất soái a, càng nghĩ thì mặt và tay càng đỏ lên.
– THIÊN! THIÊN!
– Hả? – Thiên giật mình trả lời.
– Huynh có sao không? Sao mặt huynh đỏ vậy, có phải bệnh rồi không?
Nói xong Địa liền đưa tay lên trán Thiên kiểm tra. Thiên liền ngại ngùng né đi, lúng túng lấy tay che mặt.
– Huy.. huynh không sao, đệ.. đệ đừng lại đây.
Nói xong hắn liền chạy vào nhà, còn Địa thì chẳng hiểu gì ngơ ngác ngồi đó. Thiên lúc này chẳng hiểu cảm giác lúc bấy giờ là gì, hắn cứ như bình thường đối thật tốt với Địa.
Thấm thoát đã hai năm trôi qua.
Một ngày nọ, Thiên lén lút lôi ra một cây sáo trúc được khắc tinh xảo. Cây sáo đó tuy không đáng tiền nhưng đó chính là do chính tay Thiên tận tình, tỉ mỉ khắc hết nửa tháng, chỉ để tặng cho đệ đệ của hắn. Nhưng mà lúc này trong lòng hắn lại ngại ngùng lại lo sợ: “Không biết có nên tặng cho để ấy không nhỉ, rồi đệ ấy có nhận không, không biết có chê đồ của ta không nhỉ?”. Suy nghĩ này của Thiên cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cho hắn chần chừ không dám tặng. Rồi hắn quay lại nhìn thấy Địa đang chơi với hai hòn đá rất hứng thú. Hắn liền nói:
-Nè Địa! Đệ có hai cục đá đẹp vậy, ở đâu ra vậy? Hay là cho huynh đi.
– Hông! Cái này là đệ lượm được không cho huynh đâu!
Lời nói này của Địa hắn sớm đã đoán ra.
– Hay là chúng ta đổi đi, huynh có cây sáo này rất đẹp thổi còn rất hay nữa! Nè, để huynh thổi cho đệ nghe nhe! – vừa nói vừa lấy cây sáo thổi, chỉ là Thiên không biết thổi sáo, thổi thế nào cũng không ra tiếng.
Nhìn cảnh Thiên thổi đỏ cả mặt cũng không ra tiếng nào làm cho Địa bật cười thành tiếng. Địa rất thích sáo trúc nhưng không có tiền mua nên lời đề nghị này của Thiên làm hắn rất vui, tuy vậy hắn vẫn làm ra vẻ miễn cưởng:
– Được rồi, thấy huynh có thành ý như vậy. Được đệ đổi cho huynh!
Lời đồng ý này của Địa làm Thiên vô cùng vui mừng, liền hai tay đưa cây sáo ấy cho đệ đệ hắn, rồi sau đó nhanh tay chụp lấy hai hòn đá lau chùi cẩn thận cất đi.