Cùng anh băng qua đại dương - Chương 1
Một ngày tháng mười.
Đầu óc tôi trống rỗng, mơ hồ. Xung quanh tôi, tiếng gió và sóng biển dường như hòa làm một. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là một màu đỏ. Chính xác là máu. Máu loang lổ chảy khắp nơi trên sàn. Tôi sẽ không bao giờ quên chàng trai tốt bụng có mái tóc vàng cháy. Và tôi sẽ không bao giờ quên, bằng cách sử dụng sức lực còn lại cuối cùng của mình, anh ngẩng đầu lên vừa đủ để nhìn tôi. Khắp người anh đều là những vết thương chằng chịt, đỏ lòm. Tôi ước gì chính tôi là người chịu đựng những trận đòn roi của gã Chánh Uy.
Bóng tối và mùi muối mặn đục ngầu. Tôi không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy. Nhưng, tôi cảm thấy có một sự cứng rắn lạnh lẽo dưới bàn tay của mình, biết rằng tôi vẫn chưa chết. Bàn tay bị trói bằng dây thừng của tôi lướt qua sàn nhà một cách vội vàng, ván sàn gỗ ẩm ướt. Đó là khi cơn đau ập đến, cơn đau nhói ở phía sau gáy. Chuyện gì đang xảy ra? Tôi không thể nhớ.
Tôi cố suy nghĩ nhưng trong não tôi không có hình ảnh nào cả. Tại sao tôi không thể nhớ, thậm chí là tên của chính mình? Đầu óc tôi quay cuồng, tôi cảm thấy máu đang chảy sau mắt mình.
Tôi hít vào một hơi thật mạnh, hét to hết mức có thể. Đó có phải là âm thanh giọng nói của chính tôi không? Âm thanh đó rất quen thuộc với tôi. Có một miếng vải buộc chặt quanh mắt tôi khiến tôi không nhìn thấy gì. Tôi đưa bàn tay bị trói của mình lên, cố tháo ra nhưng vô ích. Những câu hỏi hoảng loạn bao trùm tâm trí tôi như một đàn ong trong tổ.
Mình đang ở đâu? Mình là ai? Làm thế nào mình đến được đây?
Nhưng, tôi đang ở trong bóng tối. Tôi nhớ mình đang ở trên một con thuyền nhỏ, viết nguệch ngoạc vài chữ vào trong cuốn nhật ký của mình… về ba tôi.
Ba. Con là Nhã Thụy.
Đúng rồi. Tôi đã nhớ ra rồi. Tôi là con gái của thuyền trưởng Đoàn Hùng. Ba tôi cũng là cướp biển giống như gã Chánh Uy nhung ba tôi không xấu xa như hắn.
Mùi muối nồng nặc làm mờ đi phần còn lại của các giác quan trong tôi gấp mười lần. Phía sau đầu tôi nhói lên. Ai đó đã tấn công tôi.
Tôi muốn hét lên lần nữa để ba tôi nghe thấy. Tôi cần ông tháo khăn bịt mắt và giải thích mọi thứ. Tôi thậm chí còn không thể hình dung ra ông nữa, nhưng tôi chắc chắn rằng ông vẫn còn sống.
Chân tôi cũng bị trói. Tôi vẫn mặc cùng một bộ quần áo trong kí ức của mình – quần tây và chiếc áo dài tới gối, màu trắng của ba tôi. Tôi đi chân trần, những mảnh gỗ dưới sàn cứa vào lòng bàn chân, đau nhức không thể tả. Tôi nhăn mặt trong khi cố nhích người về phía trước, nhẹ nhàng để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào. Mồ hôi chảy xuống trán và cổ. Sức nóng thô sơ của không khí cùng sự hoảng loạn của tôi tạo ra một cảm xúc không thể chịu đựng được.
Làm sao mình có thể thoát ra khỏi chỗ quỷ quái này? Tôi tự hỏi.
Sau đó, một âm thanh cất lên. Hơi thở của tôi nghẹn lại như có một tảng đá trong cổ họng. Đó là tiếng cọt kẹt chậm chạp khi có người mở cửa. Tôi hét lên. “Tháo khăn bịt mắt của tôi ra.”
Bất cứ ai làm chuyện này với tôi đều sẽ phải trả giá. Ba tôi sẽ không tha cho kẻ đó.
Tiếng bước chân vang lên trên ván sàn, giống như tiếng trống tử thần dồn dập. Một tiếng cười trầm thấp, khàn khàn và ác độc tràn ngập tai tôi.
“Cách cư xử của cô thật bất lịch sự.”
Với một cú giật mạnh tàn bạo, chiếc khăn bịt mắt đã bị tháo ra, tôi nheo mắt khi ánh sáng mờ ảo của căn phòng ùa vào. Đó là một không gian trống trơn, không có gì xung quanh để tôi chiến đấu ngoài những tấm ván sàn. Chỉ có một cánh cửa mở duy nhất cho phép ánh sáng mặt trời lọt vào. Quần áo của tôi lấm lem bụi bẩn và ướt đẫm mồ hôi. Những vết xước màu đỏ chạy từ chân lên hai cánh tay của tôi. Giống như tôi đang đi lang thang trong rừng vậy.
Đứng trước mặt tôi là những người đàn ông cao lớn, quần áo của chúng đều rách, bụi bẩn và cũ kỹ. Tất cả đều đi chân trần, một mùi dày đặc xông lên như mùi muối. Đứng giữa là gã đàn ông dữ tợn, thuyền trưởng Chánh Uy. Chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi đã cười thành tiếng. Tôi biết người đàn ông này. Hắn là cướp biển, là kẻ thù của ba tôi trong một thời gian khá dài, hắn đang lùng sục thông tin về nơi ở của ba tôi.
“Chánh Uy.” Tôi cười mỉa mai. “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là ông.”
Nụ cười nhếch môi của người đàn ông biến thành tiếng gầm gừ ác ý. Nó được phát ra dưới bộ ria mép móng ngựa dài màu đen của khuôn mặt hắn. Đôi mắt trũng sâu màu xám của hắn nheo lại nhìn tôi như thể tôi là con mồi đang được chuẩn bị cho việc giết người. Hắn nhanh nhẹn, thò tay vào túi áo khoác màu đen, lấy ra một vật sáng bóng. Từ bàn tay chai sần của hắn, một con dao găm đưa qua đưa lại trước mắt tôi.
“Hãy cẩn thận cái lưỡi của cô, cô bé, nếu không tôi sẽ cắt nó ra. Tôi là tiền bối của cô đấy.”
Một nụ cười hình thành trên đôi môi khô nứt nẻ của tôi. Hắn nghĩ tôi sợ hắn. Thật buồn cười.
Chánh Uy cúi xuống trước mặt tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc lá trên người hắn. Im lặng, hắn bóp mạnh cằm tôi, chĩa con dao bên dưới mắt phải của tôi. Mọi suy nghĩ trong tôi biến mất khỏi tâm trí. Mắt tôi đảo quanh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên bề mặt thép của con dao.
“Tôi tin rằng cô cũng biết tại sao cô lại ở đây, đúng chứ?” Giọng hắn khiếp đảm khiến tôi rùng mình. “Tôi chắc chắn sẽ thông báo về việc bắt giữ cô cho ba cô biết dù hắn đang ở đâu. Nhưng, tôi cần cô hợp tác, cô gái nhỏ. Bằng cách này hắn sẽ mang kho báu tới cùng với cái đầu của hắn.”
Không khí nóng đi qua lỗ mũi tôi, tôi cố gắng nhích mình ra khỏi mũi dao găm đáng sợ đó.
Giọng hắn tối sầm lại, khàn khàn và đe dọa. “Hiểu không? Trả lời tôi.”
“Ừm… hiểu.” Tôi nói, hầu như không nhận ra mình đang trả lời điều gì nữa.
“Tốt. Hãy biết nghe lời nếu không thì…” Hắn trầm ngâm, dùng cán dao chọc vào má tôi. “… dao không có mắt đâu đấy.”
Tôi cảm thấy không khí trong phổi mình bị nghẹt lại, thở không đều.
Mạnh mẽ lên, Nhã Thụy. Tôi cố gắng lặp đi lặp lại trong đầu lời ba tôi từng dặn dò. Đôi khi, sợ hãi cũng không sao. Bởi vì trong một số trường hợp, nỗi sợ hãi là điều duy nhất giúp chúng ta tránh làm điều dại dột.
Người đàn ông cười lớn, lộ ra hàm răng thối. Hơi thở bẩn thỉu của hắn đủ để khiến tôi buồn nôn. Sau một lúc, cuối cùng hắn cũng hạ con dao xuống, nhét lại vào túi áo. Sau đó, hắn đứng dậy, đi về phía cửa, vừa đi vừa ra lệnh cho đàn em. “Cởi dây trói cho nó và khóa cửa lại.”
Rồi hắn dừng lại, xoay người và cười với tôi. “Chào mừng cô bé lên tàu của tôi.”
Một tên cướp biển lấy con dao nhỏ ra, cắt đứt dây thừng, khóa cửa rồi bước ra ngoài, để lại tôi một mình trong bóng tối thinh lặng.
Tôi bắt đầu sợ hãi, không biết liệu tôi có đủ sức mạnh để vượt qua bất cứ điều gì mà Chánh Uy đã lên kế hoạch cho tôi hay không. Tôi đã trải qua địa ngục trong vài tháng qua. So với nơi này, con tàu của ba tôi hùng vĩ hơn rất nhiều.
Nhiều giờ trôi qua, kí ức về mẹ tôi lại hiện lên trong tâm trí. Mẹ tôi qua đời khi tôi mười hai tuổi. Tôi luôn nghĩ về mẹ mỗi khi cảm thấy cô đơn. Kí ức của mẹ là nơi trú ẩn an toàn dành cho tôi, nhưng cuộc đời bà là một bi kịch. Thời trẻ, mẹ tôi là tiểu thư giàu có còn ba tôi chỉ là chàng trai mồ côi, vô gia cư. Nhưng mẹ yêu ba say đắm và ông cũng vậy. Họ mong muốn kết hôn. Gia đình bên mẹ không chấp nhận một người con rể cù bơ cù bất như thế. Nhưng mẹ vẫn quyết tâm cưới ba. Họ trốn đi, tự tạo cuộc sống cho riêng mình, vô cùng chật vật. Tôi được sinh ra trong những ngày tháng khó khăn đó.
Dù đã bỏ đi biệt xứ nhưng số phận của mẹ tôi vẫn không thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Một người từng là hàng xóm của nhà mẹ tôi tình cờ trông thấy, nói mẹ tôi bỏ nhà theo trai. Từ đó những lời bàn tán xì xầm đeo bám gia đình tôi cả ngày. Mỗi lần nhìn thấy mẹ ra khỏi nhà, họ lại chỉ trỏ, thì thầm. Mẹ tôi vẫn bình thản cho qua nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu mà không thể làm được gì.
Vì cuộc sống khốn khó, tôi không có quần áo đẹp để mặc, không có tiền để học những thứ mà các cô gái đáng lẽ phải thông thạo ở độ tuổi của tôi. Suốt ngày, tôi chỉ có một mình. Ở độ tuổi 18 tươi đẹp, các cô gái xung quanh tôi đều bắt đầu hẹn hò. Người ta nói tình đầu tuổi 18 là thứ tình cảm trong veo và đẹp nhất nhưng tôi chưa một lần trải qua, thậm chí còn không có chàng trai nào để mắt đến.
Lúc đó, gia đình tôi sống ở làng chài. Ba tôi thường xuyên đi biển rồi trở thành cướp biển lúc nào không hay. Một đêm tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng thì thầm to nhỏ của ba mẹ.
“Sao anh lại tin rằng ở ngoài biển có kho báu chứ? Nó chỉ có trong thần thoại thôi.”
“Dù có hay không, anh cũng phải đi thử. Anh sẽ đem thật nhiều vàng về cho hai mẹ con, chúng ta sẽ không còn sống một cuộc sống cơ cực nữa.”
“Em không cần vàng, em chỉ cần anh bình yên. Nếu như anh có mệnh hệ gì, hai mẹ con em phải sống như thế nào.”
Tôi nghe tiếng mẹ thút thít rồi giọng ba an ủi.
“Không sao. Anh nhất định sẽ an toàn trở về.”
Và thế là ba tôi ra đi. Một tháng, hai tháng không có tung tích gì. Đến tháng thứ ba, ông trở về nhưng ông không đem theo những đồng tiền vàng lấp lánh hay những hạt ruby rực rỡ mà chỉ là những chiếc vỏ sò, vỏ ốc mằn mặn nước biển. Tôi cảm thấy chúng còn đẹp hơn cả những món đồ lấp lánh kia.
Mẹ tôi cười, trêu ba. “Anh thấy chưa. Em đã nói rồi mà, làm gì có kho báu chứ.”
“Tại anh chưa đi xa thôi. Biển mênh mông, anh phải làm thêm một chuyến nữa.”
“Cái gì? Anh vẫn chưa bỏ cuộc nữa sao?”
Dù mẹ đã khuyên ba nhưng ông không nghe, quyết tâm làm theo ý mình. Nhưng trước ngày đi, mẹ tôi đột ngột lâm bệnh nặng rồi qua đời. Ba tôi buồn rất nhiều. Ông đóng cửa nhốt mình trong phòng suốt cả tuần. Tôi cứ nghĩ rằng ba sẽ từ bỏ ý định đi tìm kho báu ngoài đại dương nhưng tôi đã lầm. Mãi đến nửa năm sau ông mới về nhưng lần trở về này ông như biến thành một người khác. Trên mặt ông có một vết sẹo trải dài từ đuôi mắt trái xuống má. Quần áo rách rưới, râu ria lởm chởm. Ông còn ‘thu nạp’ thêm một số đệ tử, chúng gọi ông là đại ca.
Mọi người nói ba tôi là hải tặc, là kẻ xấu. Dù ông có thay đổi thì trong lòng tôi, ba luôn là người hùng, luôn bắt lấy tôi mỗi khi tôi chơi trò ngã người ra sau. Tôi không hỏi ba tại sao lại trở thành cướp biển. Vì ông từng nói ông sẽ không bao giờ làm những chuyện trái với đạo đức. Dĩ nhiên là tôi tin ba nhưng hàng xóm quanh tôi thì không. Tôi không bận lòng đến những lời dị nghị, tôi chỉ đơn giản là cô gái nhỏ của ba với những lọn tóc đen như than và đôi mắt trong veo như đại dương.
Một cú đẩy vai mạnh kéo tôi ra khỏi giấc mộng. Một bàn tay đầy lông siết chặt cổ tay tôi. Chớp chớp mắt, tôi nhìn lên, thấy Chánh Uy đang trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt chết chóc. Trái tim tôi run lên khi nhận ra điều gì sắp sửa xảy đến với mình.
“Bắt đầu thôi.” Chánh Uy ra lệnh cộc cằn, thiếu kiên nhẫn. “Đã đến lúc phải đưa ra câu trả lời rồi.”
Tôi chống đỡ bằng lòng bàn tay. Bên cạnh hắn là ba người đàn ông to lớn, mặt mũi bặm trợn, tất cả đều nhìn tôi như thể tôi là nhân vật chính trong một bữa tiệc được chờ đợi từ lâu. Trong mắt họ, tôi thấy số phận của mình không có lối thoát. Tôi tựa lưng vào tường, nỗ lực muốn thoát khỏi đám cướp biển này. Nhưng, chúng chỉ cười rồi kéo tôi lại. Bàn tay đầy thịt của Chánh Uy đẩy tôi xuống sàn, một trong những thuộc hạ của hắn vặn hai cánh tay tôi ra sau, và hai người đàn ông kia ghim cả hai chân tôi xuống sàn khi tôi cố giãy giụa. Điều kỳ lạ tôi không thấy các dụng cụ để tra tấn, ít nhất là không được nhìn thấy.
Tên ác quỷ quỳ xuống bên cạnh chân trái của tôi, hắn xòe tay ra. Tên đàn em đặt vào tay hắn một sợi roi da. Ngay khi nhìn thấy, tim tôi nảy lên, toàn bộ cơ thể tôi như biến thành nước.
“Cô biết tôi muốn gì mà đúng không? Tôi muốn hỏi cô ba chuyện và cô phải trả lời thật cho tôi biết. Nếu cô nói không biết hoặc bịa chuyện thì cô biết hậu quả như thế nào rồi đấy. Đáng lẽ tôi dùng dao nhưng thấy cô chỉ là cô gái nhỏ bé nên tôi dùng thứ này.” Hắn vừa vuốt chiếc roi vừa nói.
Mắt tôi nhìn thẳng vào hắn. Tôi ước gì tôi ở trên đất liền để có thể kêu cứu. Tôi ước gì một vũ khí nào đó xuất hiện một cách kỳ diệu trong túi của tôi để tôi có thể chiến đấu với bọn chúng.
“Câu hỏi đầu tiên: Ba cô có bao nhiêu rương hàng có giá trị?” Chánh Uy hỏi.
Tôi im lặng, suy ngẫm mọi lựa chọn. Tôi có thể đấm đá, hét to, vùng vẫy. Tôi có thể từ chối nói bất cứ điều gì. Nhưng, tôi có thể làm được như vậy tới chừng nào? Tôi trả lời bằng một câu hỏi. “Tại sao ông muốn biết?”
Chánh Uy phát ra âm thanh gầm gừ, cười ác ý với các thành viên của hắn. “Tôi cần câu trả lời chứ không phải là một câu hỏi hỏi ngược lại tôi.”
Dứt lời, hắn quất roi da vào chân tôi. Tôi kêu lên vì đau, cảm thấy nước mắt mình chảy xuống môi, mặn đắng.
“Câu hỏi tiếp theo: Ba cô có bao nhiêu thủy thủ trên tàu?”
Cảm giác giận dữ bùng lên thành một ngọn lửa sôi sục trong bụng, tôi vặc lại. “Tôi sẽ không bao giờ phản bội ba mình.”
Hắn lẩm bẩm điều gì đó có vẻ thích thú rồi tiếp tục giơ roi da lên, vút xuống người tôi. Tôi hét lên cho đến khi giọng tôi khản đặc. Tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi dâng lên trong cổ họng như một cơn sóng thần.
“Được rồi.” Chánh Uy nói. “Tôi hy vọng lần này cô sẽ hợp tác, nếu không đừng trách tôi vô tình. Câu hỏi cuối cùng: Con tàu của ba cô rốt cuộc nằm ở đâu?”
Đôi mắt tôi thiêu đốt nhìn hắn, rít lên từng chữ. “Không bao giờ tôi nói cho ông biết.”
Chiếc roi da đáp xuống da thịt tôi lần nữa.